Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Ngày 83 - CHÚA ƠI, CHO CON HẦU KỀ ...

CHÚA ƠI, CHO CON HẦU KỀ ...
(xem phim Titanic ở Đệ tử Vũng Tàu)
Tối nay, vừa cơm nước xong cũng vừa kết thúc bản tin quốc tế của HTV7, mình chuyển qua kênh Star Movies, thì bắt đầu vô phim Titanic. Mình buộc miệng nói với bà xã: chuyện kể về chiếc tàu Titanic này anh đã xem ở đệ tử Vũng Tàu từ năm 1964 lận. Hồi đó chỉ có phim đen trắng. Cảm động nhất là cảnh những người còn lại trên tàu vây quanh dàn nhạc cùng hát bài "Chúa ơi cho con hầu kề" ... rồi con tàu chìm xuống thật nhanh ... Chỉ còn nhớ giai điệu. Lời nhạc thì không nhớ hết. Ước gì trong ngày họp mặt lớp năm nay, anh em cùng hát với nhau bài này. Bởi vì chúng ta cũng đã nhiều lần hát bài này trong giờ Chầu Thánh thể hoặc sau khi rước lễ. Cho nên khi đến đoạn phim này, cả nhà đệ tử tự nhiên hát theo .. Titanic được James Cameron làm mới lại vào năm 1997 nhưng ông ta khai thác một khía cạnh khác, khía cạnh tình yêu nam nữ với tất cả các kỹ thuật điện ảnh hiện đại nhất của những năm cuối của thế kỷ 20. 

Cũng phải thôi, cái khía cạnh tâm linh cần xem đã bị sự phù phiếm che khuất. Người xem chỉ còn thấy cái vĩ đại của vật chất mà nó tạo nên, hãnh diện với cái tên Titanic được đặt cho con tàu, là tên vị thần khổng lồ trong thần thoại Hy Lạp. Con tàu quả là khổng lồ vào thời điểm đó. Ông chủ tàu đã cười hể hả với vẻ thách thức, rằng đi trên con tàu này mọi người sẽ hoàn toàn được an toàn, cho nên số thuyền cứu sinh không thể đủ cho 1,400 con người. Chỉ có phụ nữ và vài gã đàn ông chết nhát. Thế là con tàu "khủng" đó đã chìm thật nhanh.

Không biết những người sắp lịch chiếu phim của Star Movies vô tình hay cố ý, đã cho chiếu lại bộ phim này vào ngày kỷ niệm 12 năm của biến cố ngày 11/9/2001. Hai cái tháp đôi cao sừng sững, nhô cao khỏi tất cả các tòa nhà "chọc trời" khác (gratte ciel), cũng đã sụp đ thật nhanh chóng. Năm đó, cũng buổi tối như tối nay, khoảng 8 - 9 giờ tối gì đó, vợ chồng tôi đang xem một phim truyện trên TV5Monde của Pháp, thì bỗng dưng phim bị dừng đột ngột ... nhà đài chạy một tít lớn trên màn ảnh: Nước Mỹ bị tấn công ! Tiếp là cảnh một trong hai tòa tháp đôi ở New York đang ngùn ngụt cháy như một ngọn đuốc khổng lồ. Nhà đài cho cắt chuyển qua cảnh trực tiếp truyền hình tòa nhà thứ nhất đang ngun ngút khói đen trên các tầng cao cùng với cảnh đường phố hỗn loạn, thì bỗng xuất hiện chiếc máy bay dân dụng hai động cơ phản lực lao vào tòa tháp thứ hai. Tôi giật bắn người trên ghế. Hết sức hoảng hốt. Tôi sực nhớ đến một cô bạn luật sư ở Mỹ vừa đến Việt Nam, gọi ngay đến khách sạn của cô ấy. "Hạnh nè, nước Mỹ bị tấn công rồi, có biết không?" "Anh nói giỡn hả? Làm gì có!", tôi nghe thấy giọng cười của cô ấy. "Thiệt mà, bật tivi xem đi, tôi phải xem tiếp đây" - Tôi trở lại với cái tivi ... chương trình truyền hình ở các kênh từ đó đã liên tục đưa tin khủng khiếp này ... Cả thế giới đã "bị" thấy trực tiếp hai tòa tháp sụp thẳng đứng xuống mà không một ai hoặc một phương tiện nào có thể cứu được hơn một ngàn người đang ở trong Trung tâm Thương mại thế giới này (tổng số 2.750 người chết bên trong và ở ngoài - kể cả vì bụi).

Một năm sau, tôi đã đến thăm nơi đó, nhưng là thăm cái tầng trệt số không, Ground zero. Ở phần đáy của hai tòa tháp đã được dọn sạch, nhưng chung quanh vẫn còn ngổn ngang. Quang cảnh thật tang thương. Quay lưng đối diện tòa tháp là một ngôi nhà thờ nhỏ phủ đầy vòng hoa, cờ và chữ ký của những người đến viếng ... và tiếc thương những người lính cứu hỏa đã hy sinh.

Ngày 9/11/2001 là một phần của " một sự thật: chúng ta hồi sinh tội ác của Cain trong mọi hành vi bạo lực và trong tất cả các cuộc chiến tranh. Tất cả là do chúng ta đó thôi!" (Suy niệm của ĐTC Phanxico tối 7/9/2013 trên quảng trường thánh Phêrô - xin xem lại blog ngày 10/9)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét