Chờ đợi mãi 04 ngày qua mà không thấy ai đóng góp thêm ... ít nhất là một vài kỷ niệm với cha bạn PX Nguyễn Hữu Hòa. Ít ra cũng phải là những thầy khá là gần gũi với cha Hòa trong những năm sau cùng. Thuở ấy, thỉnh thoảng cha Hòa xách ký cá khô làm mồi từ Đông Hòa, Cần Giờ để lai rai tâm sự, đó là các thầy Ánh, Chiếu, Định, An .. và may mắn nhất, đó là cha Bích vào những ngày cuối cùng ở Roma. Không ngờ lại lần cuối cho những người bạn lớp tưởng chừng khó gặp ở Mỹ, thế mà có dịp tụ lại để gặp mặt cha Hòa, nhân dịp thầy Vân nhận chức phó tế ở Boston.
Ước tính cả hai lớp Huế và Vũng Tàu, từ năm đầu tiên là lớp 7 thì có thể đạt sĩ số khoảng gần 80 chú. Vậy mà được gọi làm linh mục tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế đến nay chỉ còn tồn tại trên cõi đời này là một linh mục duy nhất = cha Gisse Nguyễn Ngọc Bích. Tỷ lệ 1/80. Chúa gọi thì nhiều nhưng chọn thì ... rất ít.
Thôi thì tôi xin bắt đầu vài suy nghĩ và liên tưởng của mình:
Suốt thời gian ở Đệ tử, chúng ta thường nghe các cha nhắc nhở với các câu: "Lúa chín đầy đồng nhưng thợ gặt thì ít, hãy xin Chúa ban thêm nhiều thợ gặt." Đó là ơn Thiên triệu. Chắc chắn không ai trong chúng ta lúc đầu nghe được tiếng Chúa gọi mời cả, như Samuel được tiếng Chúa gọi trong đêm. Rồi đã có nhiều chú khóc sướt mướt vào ngày cuối năm khi nhận Thư-cho-về-luôn của Cha Giám đốc mà không hiểu tại sao cha cho "dìa", chỉ nghe câu nói thật khó hiểu "con không có ơn gọi làm tu sĩ DCCT".
Dám chắc không có tiếng gọi thiêng liêng như trong sách thánh. Nhìn chung, đầu tiên các chú ngưỡng mộ hình ảnh các linh mục DCCT đến giáo xứ nhà tổ chức tuần tĩnh tâm, gọi là tuần đại phúc. Một luồng gió mới thổi vào nếp sinh hoạt buồn tẻ ở nhà thờ. Thường là một nhóm các cha thầy DCCT với các thánh lễ, giờ chầu đặc biệt sốt sắng, rồi các buổi viếng thăm từng gia đình của các cha dòng, các buổi sinh hoạt với đám thiếu nhi ở sân nhà xứ ... thật là vui. Hình ảnh cha Dòng đứng trên tòa giảng thật oai làm sao ? Thời đó, tòa giảng gắn vào cái cột thứ nhất bên trái, hoặc bên phải của nhà thờ. Nhưng nhiều khi cha Dòng ra đứng giữa nhà thờ, trông thật gần gũi. Cha Dòng chẳng thèm xem giấy, cứ như nói chuyện, kể chuyện, thật là lôi cuốn. Tên các cha Dòng một thời vang danh: cha Vàng, cha Hồng Phúc, cha Yến, Cha Lành .. có cả các cha Canada như cha Gagnon, cha Olivier ... Ơn gọi vào nhà Dòng bắt đầu nảy mầm trong trí óc non nớt của cậu bé.
Dám chắc không có tiếng gọi thiêng liêng như trong sách thánh. Nhìn chung, đầu tiên các chú ngưỡng mộ hình ảnh các linh mục DCCT đến giáo xứ nhà tổ chức tuần tĩnh tâm, gọi là tuần đại phúc. Một luồng gió mới thổi vào nếp sinh hoạt buồn tẻ ở nhà thờ. Thường là một nhóm các cha thầy DCCT với các thánh lễ, giờ chầu đặc biệt sốt sắng, rồi các buổi viếng thăm từng gia đình của các cha dòng, các buổi sinh hoạt với đám thiếu nhi ở sân nhà xứ ... thật là vui. Hình ảnh cha Dòng đứng trên tòa giảng thật oai làm sao ? Thời đó, tòa giảng gắn vào cái cột thứ nhất bên trái, hoặc bên phải của nhà thờ. Nhưng nhiều khi cha Dòng ra đứng giữa nhà thờ, trông thật gần gũi. Cha Dòng chẳng thèm xem giấy, cứ như nói chuyện, kể chuyện, thật là lôi cuốn. Tên các cha Dòng một thời vang danh: cha Vàng, cha Hồng Phúc, cha Yến, Cha Lành .. có cả các cha Canada như cha Gagnon, cha Olivier ... Ơn gọi vào nhà Dòng bắt đầu nảy mầm trong trí óc non nớt của cậu bé.
Rồi mỗi lần tĩnh tâm năm, các cha đi giảng đại phúc thường được mời đến giảng cấm phòng cho các chú. Chúng ta đã từng say mê nghe kể về những kỳ giảng đại phúc của các cha và những kết quả đã gặt hái được, kể cả ơn trừ quỷ được chuyển thành những câu chuyện khá rùng rợn chẳng kém gì phim kinh dị Exorcist (sản xuất năm 1973 ở Mỹ, được đề cử nhiều giải và đạt nhiều giải thưởng, và chiếu ở rạp Rex Saigon vào đầu năm 1975) mà cha già Hoàng Yến kể lại được thu băng, rồi phát ra cho cả nhà ngủ nghe khi đi ngủ buổi tối. Hấp dẫn nhất là vào ngày mưa gió lạnh lẽo, trùm mền nghe chuyện trừ quỷ. Nhìn dáng cha già Yến thì quả thật là một linh mục có đặc sủng đặc biệt này. Bây giờ lớp FX-63 chúng ta có cha Giuse Nguyễn Ngọc Bích.
Nói thiệt .. chẳng có gì là xấu hổ cả ... vì mình nghe có chú lớp lớn kể lại, rất đơn giản ... vì thấy các cha Dòng được đãi ăn ngon, cầm đùi gà với ly rượu vang đỏ ở trong nhà xứ. Vậy mà sau này chú ấy đã "đậu" linh mục, nhưng lại là linh mục khổ hạnh, ăn chay hãm mình (!)
Hôm qua Chúa nhật, tình cờ xem một phim tài liệu trên TV5 của Pháp, thật hay, bỏ luôn cái "sô" The Voice ở kênh VTV3. Phim thật hay kể về nước Miến Điện, "Myanmar, la nouvelle Birmanie" với một chuỗi các câu chuyện kể bằng hình ảnh rất sinh động của một nước đang dần hồi sinh. Trong đó có một câu chuyện rất gần với đề tài mình đang suy nghĩ ở đây - ƠN GỌI LÀM TU SĨ.
Ở đây là chú bé Wai Piu, vì chiến tranh nên không còn ai, sống một mình với bà. Nay đến 11 tuổi (cũng là cái tuổi của anh em chúng ta vào ngày đầu vào đệ tử - cũng là lứa tuổi mà người Do thái làm lễ đặc biệt dâng con trai vào đền thánh), bà quyết định dẫn chú đi nhờ thuyền và bè xuôi theo dòng sông Irrawaddy mà đến thành phố Mandalay. Không phải để học nghề kiếm tiền và làm giàu. Bởi vì, theo bà cụ, giàu nhưng không hạnh phúc. Chỉ có đi tu để tấm lòng được thanh sạch, là điều kiện để có hạnh phúc thật. Tập tục của người Myanmar là gửi con trai trước 18 tuổi phải đến chùa tu từ vài tuần đến vài năm. Tu được thì thành sư thầy luôn.
Ở đây là chú bé Wai Piu, vì chiến tranh nên không còn ai, sống một mình với bà. Nay đến 11 tuổi (cũng là cái tuổi của anh em chúng ta vào ngày đầu vào đệ tử - cũng là lứa tuổi mà người Do thái làm lễ đặc biệt dâng con trai vào đền thánh), bà quyết định dẫn chú đi nhờ thuyền và bè xuôi theo dòng sông Irrawaddy mà đến thành phố Mandalay. Không phải để học nghề kiếm tiền và làm giàu. Bởi vì, theo bà cụ, giàu nhưng không hạnh phúc. Chỉ có đi tu để tấm lòng được thanh sạch, là điều kiện để có hạnh phúc thật. Tập tục của người Myanmar là gửi con trai trước 18 tuổi phải đến chùa tu từ vài tuần đến vài năm. Tu được thì thành sư thầy luôn.
http://cuucshuehn.net/index.php?language=vi&nv=news&op=Tin-tuc/Dai-dien-CCS-Hue-HN-tham-Ong-Ba-Buu-Te-4518
Trả lờiXóaBảo Trí