Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Ngày 96 - NHỮNG NGÀY MƯA Ở ĐỆ TỬ VIỆN HUẾ

Sàigòn tháng 8 lúc này đang là mùa mưa, nhưng không hiểu sao, hôm qua thầy Ánh từ Tennessee gửi cho mọi người xem bài tả cảnh mưa ở Huế khá đầy đủ, chỉ còn thiếu bài hát "Mưa trên phố Huế" với giọng ca sĩ Bảo Yến gốc Huế thì đủ bộ. Thế rồi thầy sáu Huy lại gợi ý tôi viết về những ngày mưa ở Đệ tử Huế. Vậy hôm nay, chúng ta cùng nhớ lại:

NHỮNG NGÀY MƯA Ở ĐỆ TỬ VIỆN HUẾ

Có ai  sáng tác một bài hát mang tựa đề này không? Hay là một bài thơ theo đơn đặt hàng? Thầy Minh bạch làm một bài nhé.

Mưa ở Huế bao giờ cũng bắt đầu vào khoảng tháng 10. Đến tháng 12, Mưa nhiều hơn và dai dẳng. Qua tháng giêng thì mưa nhỏ hạt thành mưa phùn lất phất, báo hiệu xuân về. Những ngày mưa đi kèm với rét lạnh thì mọi thứ trong nhà bỗng trở nên nhớp nháp. Đó là độ ẩm trong không khí tăng cao. Trên mặt gỗ như bị phủ lớp nước. Trên thành vịn cầu thang, trên mặt bàn lớp học, trên bàn qùy trong nhà nguyện. Đây lại là dịp cho các chú bày trò nghịch. Nếu không lau chùi mặt bàn và ghế ngồi thì không thể nào đặt sách vở lên bàn (cùng đặt cái mông) một cách sạch sẽ được, tay áo dài tựa vào mặt bàn và đũng quần cũng bị dơ lây. Mỗi người phải tự lau chùi ngay chỗ mình ngồi. Hầu như không chú nào trang bị cho mình cái giẻ để lau. Vì ai cũng thích xé giấy nháp chùi, bởi vì có tiếng sột soạt rõ to, nghe rất vui tai. Theo luật, mọi người phải im lặng trong giờ étude buổi sáng sau thánh lễ. Cho nên đây là dịp giải tỏa sự im lặng bị kềm chế từ lúc ngủ dậy, tập thể dục, vệ sinh, kinh sáng, thánh lễ, cho đến hết giờ học bài (étude) buổi sáng trước khi điểm tâm. Xoạt ... xoạt ... đồng thanh từ mấy mươi bàn tay, từ mấy lớp học, tiếng giấy chà sát trên mặt gỗ ... xoạt ... xoạt ... thỉnh thoảng có tiếng cười rúc rích ... nhưng không đủ lớn. Nếu có khó chịu, thì cũng chẳng ai làm gì được. Rồi những cảnh "lợi dụng", các chú phải đi vất rác ở sọt rác cuối phòng học. Có chú làm biếng vo tròn giấy bẩn, mà ngồi tại chỗ ném viên giấy vào sọt rác ... nhưng chắc chắn là đi sai địa chỉ, thường là vào những người ở hàng cuối. Thế là xảy ra trận  chiến đến ồn ào. Phải có bề trên xuất hiện, hoặc một tiếng tằng hắng đầy uy lực vang lên từ xa ... mới có thể vãn hồi sự yên tĩnh cần thiết!


Mưa. Hầu như mọi sinh hoạt cả ngày đều ở trong nhà. Mưa. tập thể dục trong phòng khánh tiết, hay còn gọi là nhà chơi (có thể gọi là nhà đa năng), rộng thênh thang chỉ cách ngăn hành lang bằng một cánh cửa đôi. Đầu tiên là chạy đủ vòng quanh phòng khánh tiết, rồi đứng thẳng hàng theo đội mà tập. Ở cuối phòng là sân khấu, không ngờ đó lại là nơi vô cùng cám dỗ cho những kẻ còn say giấc ngủ. Vì thức dậy vào 5g sáng trong thời tiết rét lạnh, phải ra khỏi mền ấm, chỉ còn trên người cái quần xà lỏn và áo thun, thì quả là không công bằng. Các chú đang lúp xúp chạy vòng vòng dưới ánh đèn néon không được sáng lắm, thì bỗng có một chú, rồi một chú biến mất vào cánh gà của sân khấu. Tất nhiên, đội nào thiếu người là lộ ra ngay. Bề trên cũng biết tỏng là có mấy chú đã chui vào sân khấu tìm giấc ngủ đông ngắn ngủi ... bị xách tai ra trước ba quân. Thật là "xấu hổ" mà tỉnh ngủ hẳn!

Mưa Huế dai lâu và lạnh buốt. Không hiểu sao hơi lạnh như chui vào tận bên trong da thịt. Lúc cao điểm của cái lạnh, thầy phụ trách phòng may cho thêm mỗi chú 3, 4 mền, cái bọc lấy chiếu, cái chồng đôi chồng ba lại. Những chui hẳn người vào mền thì hơi thở tỏa ra mới sưởi ấm được. Nhưng khi ngủ quên, chân tay quờ quạng làm ló bàn chân ra ngoài là thấy lạnh buốt. Sau này, mới hiểu, nhà ngủ ở tầng lầu hai. Các cửa sổ đều khắp bốn mặt. Trần nhà cao. Gió mang hơi lạnh từ ngoài lùa vào cửa chớp thoải mái. Không lạnh mới lạ. Kẻ nào gần nằm cửa sổ có thể nghe thấy tiếng gió rít vù vù ... trong đêm nghe ớn lạnh, nhất là khi cha mở băng phát qua loa cho nghe cố Yến kể chuyện trừ qủy trong các tuần đại phúc. Có lúc tưởng như có con qủy nào đứng bên cạnh giường. Mà quả thật, các chú lấy cớ vì quá lạnh khoác thêm cái chăn lên người đi vào phòng vệ sinh, rồi bỗng dựng trùm lên cả người bước sát đến giường một chú nhát ma, hừ hừ khe khẽ cũng đủ làm cho chú kia hết hồn ...  Cái trò ấy cứ tái diễn mãi ... mà không thấy chán. Ma cũng thua các chú! 

(nhớ tiếp vào ngày 95)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét